BÂY GIỜ VÀ Ở ĐÂY
Con sinh ra trong một gia đình nhỏ ở ven bên dòng sông Hồng đầy nắng gió. Tuổi thơ của con là những dải cát dài và những rặng ngô xanh mướt chạy dọc bờ sông. Dù gia đình không mấy khá giả, nhưng ba mẹ con vẫn luôn cố gắng và nỗ lực rất nhiều để chúng con được đi học và đủ đầy như bao bạn bè cùng trang lứa. Vì vậy mà từ khi nhỏ, con đã luôn ước mơ sẽ kiếm thật nhiều tiền để có thể phụng dưỡng cha mẹ và để mình có một cuộc sống đầy đủ vật chất như bao người.
Theo dòng chảy của cuộc sống mưu sinh, con bước chân sang đất nước Nhật Bản làm việc đã được gần 5 năm tại một xưởng lắp ráp điện tử ở tỉnh Kanagawa. Cuộc sống hằng ngày của con ở Nhật là những ngày đều đặn bắt tàu đi làm ban sáng và trở về nhà khi mọi người đã tắt đèn đi ngủ. Thỉnh thoảng, con cùng các bạn đồng hương đi thăm thú vài nơi trong dịp nghỉ lễ. Ngày ngày cứ vậy trôi qua, con cũng đã có đủ tiền để phụng dưỡng ba mẹ và phần nào tích góp cho cuộc sống sau này. Đôi khi công việc cũng gặp áp lực, khó khăn nhưng về cơ bản con có thể kiểm soát được cuộc sống của mình khỏi nỗi lo cơm áo gạo tiền. Nhưng, đôi khi con vẫn thấy thật cô đơn, bất an và vô định ngay trong thế giới của chính mình. Và để lấp đi khoảng trống này, con sử dụng điện thoại rất nhiều mỗi khi ở một mình. Con lướt Facebook, đọc tin tức, chơi game, chat với bạn bè.. cho tới khi không còn gì để xem, không còn ai để nói chuyện thì mới dừng lại.
Rồi đến một ngày, con nghe tin dữ từ gia đình, mẹ con đột nhiên phát hiện mình đã bị ung thư giai đoạn cuối. Con đã không thể tin vào những gì mình đang nghe và thấy. Trái tim con như bị bóp nghẹn, suy sụp và gục ngã. Người mẹ đã nâng niu và dành cả cuộc đời lam lũ hy sinh cho đàn con trong khoảnh khắc đứng giữa ranh giới của sinh tử cận kề. Con cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết vì không thể bay về ngay và nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc mà ấm áp ấy khi mẹ cần con nhất. Dù hiểu rằng “Sinh, Lão, Bệnh, Tử” là quy luật thường hằng của một đời người. Nhưng cũng hơn bao giờ hết, con đã hiểu được ý nghĩa sâu sắc của vô thường. Trong đau khổ, con đã tự hỏi mình: “Vậy ý nghĩa thực sự của cuộc sống này là gì? Sự có mặt của mỗi người trong cuộc đời này có ý nghĩa gì”. Con người ta sinh ra, lớn lên, đi làm, lập gia đình, nuôi dạy con cái, già đi và buông tay. Liệu vòng tròn này rốt cuộc chỉ đơn thuần lặp đi lặp lại như vậy hay còn có ý nghĩa gì nữa? Con đã đấu tranh rất nhiều với tâm can mình khi chưa thể chấp nhận được sự thật đang xảy ra với mẹ và gia đình mình.
Và rồi con có cơ duyên được tham gia khóa tu mùa thu tại chùa Việt Nam Kanagawa. Ban đầu, con chỉ đăng kí vì nghĩ rằng mình cần hoạt động gì đó để tạm thoát khỏi tâm trạng hiện tại trong khi chờ Đại Sứ Quán sắp xếp một tấm vé để được về với mẹ. Vì vậy khi đến với khóa tu, tâm trạng con vẫn thật buồn bã và tiêu cực khi nghĩ tới sự mất mát và chia lìa cận kề. Nhưng con cũng đã không ngờ rằng, mọi cảm xúc ấy đã dần được biến chuyển qua từng thời khóa và lời dạy bảo của Sư Thầy và Sư Cô trong khóa tu này…
Con đã được nghe giảng về Giới, Định, Tuệ. Một kim chỉ nam, một lộ trình cho con đường thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, nỗi đau và nghịch cảnh…
Con đã thấy tâm mình được an hơn trong thời khóa thực hành thiền tọa.Con đã được hướng dẫn và thực tập để trở về giây phút hiện tại của sự sống đang tiếp diễn.
Con đã cảm nhận được sự có mặt của đoàn thể tu sinh trong con, sự có mặt của con trong đoàn thể. Và thậm chí, con đã cảm thấy sự hiện diện của mẹ trong con. Con thấy được rằng con chính là sự tiếp nối của mẹ. Mẹ sẽ không rời khỏi con.
Ghi nhận từng bước chân tiếp xúc với mặt đất. Cảm nhận từng hơi thở vào ra hòa với khí trời thanh mát. Tại bây giờ và ở đây, con đã thấy được chính con…
Trở về nhà sau khóa tu, con đã tiếp tục thực tập giữ chánh niệm, ghi nhận từng bước chân, hơi thở… Con đã gọi cho mẹ, gửi đến mẹ những năng lượng an lạc nhất. Con đã không còn thấy bị choáng ngợp trong nỗi cô đơn và buồn đau. Vì con biết, con sẽ sớm trở về bên mẹ. Và sẽ cùng thực hành an lạc trong giây phút hiện tại với mẹ trong những ngày tháng cuối đời của bà.
Hôm nay, cũng như bao ngày, con đi bộ từ ga về nhà dưới ánh đèn mờ sau ca làm đêm. Mùa đông về rồi. Vẫn con đường này, vẫn những ngôi nhà đã tối đèn từ lâu, nhưng giờ đây, thay vì những mệt nhoài sau một ngày tất bật với mưu sinh và những buồn đau của sinh tử chia lìa, thì trong con, đó là niềm an yên, lòng biết ơn với sự hiện hữu của chính mình của giây phút hiện tại. Hơn bao giờ hết, con thấy được sự nhiệm màu của sự sống. Ngay bây giờ và ở đây.
Tới đây, con xin tri ân tới Sư Thầy, Sư Cô và Ban Tổ Chức Khóa Tu mùa thu 2021 đã tạo cho con một cơ hội được lắng nghe và thực tập. Đây có lẽ là một trong những cột mốc cho ngã rẽ nhân sinh quan của con trong đời này.
Con xin tri ân sự khuyến khích động viên của Sư Thầy và Sư Cô đã giúp con mạnh dạn hơn để viết lên những dòng thư này. Xin được gửi đến các bạn như con, đặc biệt gửi tới các bạn Tu Sinh đã tham gia khóa tu mùa thu 2021 một nụ cười an yên trong từng hơi thở, từng bước chân. Và một lời hẹn gặp lại không xa..